Cửa Cấm
Cửa Cấm – Quỳnh Dao
Chương 1
Tên nàng là Hàn Xảo Lan, nhưng chàng vẫn gọi là Xảo Xảo. Tên chàng là Bạch Nguyên Khải, nhưng nàng vẫn gọi là Khải Khải.
Nhà họ Hàn ở đầu thành, nhà họ Bạch ở cuối thành. Cả hai gia đình đều thuộc loại danh giá, đều có sân sâu vườn rộng, có dinh thự chạm trổ cầu kỳ, và lại có quan hệ họ hàng dây mơ rễ má rất xạ Vì thế, nhà họ Hàn và nhà họ Bạch đi lại với nhau khá thân thiết, và cũng vì thế mà Xảo Lan và Nguyên Khải từ nhỏ đã trở thành đôi lứa quấn quýt bên nhau.
Trẻ con không tránh né, trẻ con cũng không giả dối, chúng chơi đùa với nhau, ăn uống với nhau, cùng học chữ, cùng đọc sách. Cô bé thường cùng mẹ đến nhà cậu trai, cậu trai cũng thường cùng mẹ đến nhà cô gái. Chúng cũng điên khùng, cũng bướng bỉnh, cũng cãi cọ, cũng ngoặc tay thề tuyệt giao mãi mãi, rồi cũng lại ngoắc tay giảng hòa với nhau… Song trong lòng, cậu bé trai biết mình yêu thích cô bé gái, cô bé gái cũng biết mình yêu thích cậu bé trai.
Lần đầu tiên hai đứa trẻ đến Hàn Thông viên là do cậu bé dẫn đường; lúc ấy cậu bé lên chín và cô bé lên bảy. Giấu người nhà, cậu bé lẳng lặng dẫn cô bé lủi ra ngoài thành để tới tận vùng ngoại ô cách đó bốn dặm, dừng chân trước cổng khu vườn hoang dại, âm u và cô tịch. Nhìn khoang cổng um tùm dây leo và bức tường đỏ cạch đổ lở cùng mấy cây thông cổ thụ vươn cành ra ngoài tường, cậu bé bảo:
– Nhìn kìa! Đây chính là Hàn Thông viên của nhà anh đấy.
Cô bé nhìn khu vườn bỏ hoang đã lâu, cố kiễng chân ngó thử xem bên trong có điều gì thần bí. Cậu bé giật tay bạn, bảo:
– Đi! Anh biết phía tường hậu của khu vườn có một lỗ hổng, chúng ta có thể chui qua được. Trong vườn rộng ơi là rộng, có nhiều nhà cửa, lần trước anh cùng với anh trai chui vào xem rồi, anh sẽ đưa em vào tới mảnh vườn hoa có ma nhé.
Cô bé hơi co người lại và lắc đầu:
– Không, em sợ lắm!
– Sợ gì? Đang là ban ngày, ma quỷ không dám ra dâu! Lần trước các anh cũng không gặp ma! Mới lại đã có anh, anh sẽ bảo vệ em cơ mà.
– Anh không sợ ma à? – Cô bé nghi ngờ hỏi.
– Anh không sợ!
– Nhưng… nhưng… mọi người đêu bảo Hàn Thông viên có ma thật, sợ Ơi là sợ, cho nên ông nội anh mới đóng cửa vườn lại và dọn vào ở trong thành.
– Ông nội anh nhát gan lắm, nếu là anh, anh chẳng dọn đi. Cái Hàn Thông viên này rộng hơn cả khu nhà hiện giờ của nhà anh, bên trong có mấy cái vườn, cái này nối cái kia, đáng tiếc bây giờ đều mọc cỏ hết. Nghe nói trước kia tổ tiên nhà anh đã bỏ mấy chục vạn lạng bạc ra làm khu vườn ấy. Bây giờ bỏ không, tiếc quá! Chỉ tại ông nội anh nhát gan thôi!
– Thế ông nội anh đã trông thấy ma chưa? Nó như thế nào?
– Nghe nói có cả ma đàn ông và ma đàn bà, mặt xanh lè, trông sợ Ơi là sợ. Đêm nào nó cũng khóc cũng kêu, cũng đi, cũng thở dài…
– Ối cha cha, anh đừng nói nữa. Chúng ta đi về thôi.
– Đi về à? Em đã vào xem đâu?
– Em chả vào!
– Xảo Xảo, không ngờ em cũng nhát gan thế.
– Ai bảo em nhát gan?
– Thế thì vào với anh đi!
– Thôi được! – Xảo Lan nghiến răng. – Vào thì vào.
Thế rồi hai đứa bé vòng sang bức tường phía sau và tìm được lỗ hổng giữa đám cây cỏ um tùm. Nguyên Khải bò lên trước rồi kéo Xảo Lan lên. Chỉ một bước nhảy, Nguyên Khải đã xuống được đám cỏ rậm rì dưới vườn, Xảo Lan chỉ còn biết nhảy xuống theo. Nắm chặt lấy tay Nguyên Khải, cô bé sợ sệt lấm lét nhìn khu vườn um tùm, âm u và rậm rịt cây cối.
Cây chen với cây, cỏ hoang mọc kín lối đi, trên lan can hàng rào đầy dây leo và gai góc, trong đầm sen ngày trước bèo nở đặc kín. Bàn đá, ghế đá và tiểu đình đều đầy bụi và mạng nhện. Nguyên Khải kéo tay Xảo Lan cẩn thận rẽ qua bụi cây đầy gai và chui qua những cành cây thâm thấp. Sau đó Xảo Lan nhìn thấy những ngôi nhà chạm trổ, những lâu đài, lầu gác, cầu kiểu, hành lang mọc đầy rêu xanh. Tất cả, ngói xanh tường đỏ đều đã phai màu, nhưng vẫn có thể nhận ra vẻ sang trọng và cầu kỳ ngày trước. Cửa ngõ đều được đóng kín, lớp giấy bồi trên cửa sổ bị mưa gió làm mủn rách, rũ xuống khoang gỗ. Nguyên Khải dắt Xảo Lan bước lên những bậc thềm phủ kín rêu xanh. Toài người lên bệ cửa sổ, Nguyên Khải nói khẽ với Xảo Lan:
– Em nhìn bên trong mà xem!
Xảo Lan sợ hãi liếc nhanh vào. Bên trong nhà rất sâu, đồ dùng còn đủ cả, đều là những đồ gỗ nặng nề đầy bụi bậm và mạng nhện. Bốn phía gian đại sảnh, cửa kín như bưng, không rõ ẩn giấu bao nhiêu điều thần bí và khủng khiếp.
Một cơn gió ào tới, tóc Xảo Lan dựng đứng cả lên, cô bé bất chợt rùng mình, nói nhỏ với Nguyên Khải:
– Thôi về đi! Chúng ta về thôi! Khéo mẹ em đang tìm em đấy!
– Nhưng em chưa được xem mảnh vườn có ma.
– Em không xem đâu!
– Thì em ở đây, anh đi một mình vậy!
– Ôi, đừng, đừng để em một mình, em cùng đi với anh vậy.
Nguyên Khải nhướng mày, vẻ thắng thế, ngay cả trẻ con, đứa con trai nào lúc sinh ra cũng sẵn có máu anh hùng trong người.
Đi vòng qua ngôi nhà chính mới có thể thấy hết được vẻ đồ sộ của cái dinh cơ này. Sau khu rừng trúc um tùm là một dãy hàng rào thâm thấp, mấy bông hoa đỏ tươi vẫn nở giữa đám cỏ tạp nham nhiều lao.i. Phía trên dãy hàng rào có một khoang cửa nhỏ, trên tấm biển chằng ngang khắc ba chữ: Vi Vũ Hiên. Đi qua khoang cửa nhỏ là một mảnh vườn khác và một dãy nhà khác, cũng chạm trổ tinh xảo, cũng cũ kỹ và hoang lạnh như thế. Đi quá lên nữa, có một bức tường đá thấp tè tè, trên tường là một khoang cổng tròn trạm hoa, trên cổng cũng có tấm biển treo ngang đề ba chữ Ngâm Phong Quán, vào sâu bên trong là Vọng Tinh Lầu, Ngọa Vân Trai, Mộng Tiên Cư… rồi cuối cùng, hai đứa trẻ dừng chân trước một bức tường cao, cửa vừa dầy vừa nặng được khóa bằng hai cái khóa to sụ, tấm biển trên cổng đề Lạc Nguyên Hiên. Trên cổng không rõ từ đời nào đã có người dán lên hai băng giấy nhưng đã bị nắng mưa làm phai màu, trên giấy vẫn còn những nét chữ mờ mờ nhưng hoàn toàn không nhận ra được. Đây là khu vực sâu nhất của Hàn Thông Viên, bốn bề cây cối rậm rịt, cỏ mọc lút đầu, ngoài tiếng gió xào xạc, tuyệt nhiên không có tiếng động nào.
Nguyên Khải nói nhỏ với Xảo Lan như sợ có ai nghe thấy:
– Ma quỷ đều ở bên trong khoang cổng này đấy. Cho nên mới gọi là Cửa Cấm.
Xảo Lan rùng mình, cô bé như van xin:
– Chúng ta đi ra thôi, nếu không ma quỷ hiện ra thì sợ lắm. Được không anh?
– Trên cổng có dán giấy niêm phong, ma quỷ không ra được.
– Nếu chúng không ra được thì tại sao ông nội anh lại phải dọn nhà đi?
– Chuyện đó thì… – Nguyên Khải không trả lời được.
Đúng lúc đó có một cơn gió ào qua, từ trong cánh cổng vọng ra tiếng than thở não nùng, ngay cả Nguyên Khải cũng thấy lạnh sống lưng. Nắm chặt tay Xảo Lan, cậu bé bất giác cảm thấy căng thẳng.
– Đã xem rồi thì ra, đằng ngoài cổng cũng khóa, chúng ta không vào được!
Xảo Lan chỉ chờ câu nói ấy, cô bé vội quay ngoắt người, hai đứa theo đường cũ đi ra. Chúng qua hết cổng này đến cổng khác, hết khu vườn này sang khu vườn kia, cứ len lách qua những bụi rậm mà đi. Không hiểu sao, Xảo Lan luôn luôn cảm thấy phía sau có những bóng ma vô hình đuổi theo. Cô bé rảo bước vừa đi vừa chạy, Nguyên Khải phải bám gót đuổi sát phía sau. Cô gái chỉ cắm cổ chạy, không để ý đến những hòn non bộ, những mạch suối, những đầm sen, những chiếc cầu cong cong, những mái đình nho nhỏ, những hàng lan can ngoắt ngoéo cùng cảnh bao la của khu dinh thự bỏ hoang này. Có lúc, cô bé nghĩ mình không thể chạy ra khỏi khu dinh thự, song cuối cùng, cô đã đến được chỗ tường hổng, cả hai lần lượt nhảy ra ngoài. Xảo Lan còn thở hổn hển thì đã bị ngay một bàn tay to tướng tóm lấy, cô bé hoảng sợ thét lên.
Khi định thần nhìn kỹ thì hóa ra đấy là A Lương, gia đinh của nhà họ Bạch, người được cử đi tìm bọn trẻ. A Lương giậm chân nói lớn:
– Cậu chủ ơi! Điên hay sao mà dám dẫn cô bé đến tận đây! Không sợ ác quỷ ăn thịt cô cậu à?
– Ác quỷ! – Nguyên Khải không chịu – Thế ông đã trông thấy ác quỷ chưa?
– Mô Phật! Tôi chưa trông thấy, nhưng ông Căn Sinh, người ở của ông nội cậu, nói là đã nghe thấy tiếng ma quỷ khóc.
– Chưa biết chừng đấy chỉ là tiếng khóc của cô hầu nào đó trong ngôi nhà. Ông ta già cả, tai nghe không rõ đâu.
– Há! – A Lương phì cười – Bây giờ mới già, có thể không thính tai nữa, chứ cái hồi theo hầu ông nội cậu, ông ấy còn là một chú thư đồng. Thôi thôi, cô cậu ơi, mau mau về đi. Tôi tìm suốt cả buổi chiều! Nếu ông chủ biết cô cậu đến Hàn Thông Viên, thì cậu chủ tí hon ơi, cậu liệu hồn…
– Ông dám mách lẻo hả? – Nguyên Khải quát.
– Thôi, tôi không mách đâu! Nhưng cậu chủ hãy hứa không bao giờ đến đây nữa nhé!
– Không đến thì thôi! – Nguyên Khải liếc sang Xảo Lan, lặng lẽ cười. – Em cũng đừng nói gì nhé, đấy là điều bí mật của chúng ta.
– Em sẽ không nói! – Xảo Lan gật đầu.
– Ngoắc tay chứ?
Hai đứa trẻ cùng ngoắc tay. Nhưng sau này hai cô cậu đến Hàn Thông Viên một lần nữa.
Chương 2
H ồi đến Hàn Thông Viên lần thứ hai, cậu bé mười lăm, cô bé mười ba. Hai cô cậu cũng chui qua lỗ tường hổng. Vẫn không có gì thay đổi, có điều là cỏ mọc cao hơn, cây cối um tùm hơn, mạng nhện chăng dầy đặc hơn, lâu đài và cửa giả đổ nát hơn, bụi bậm cũng phủ dầy hơn. Chỗ nào cũng thấy cảnh rêu phong cỏ dại. Lần này chúng không vào sâu bên trong vì con đường mòn đã bị cỏ cây gai góc phủ đầy. Chúng chỉ ngồi trên tảng đá lớn dưới lỗ tường hổng lẳng lặng ngắm nhìn cái dinh cơ hoang dã ấy.
– Anh nhớ hồi đến đây lần đầu, em rất sợ.
– Hồi ấy em còn bé. – Xảo Lan đáp. – Bây giờ em không sợ nữa.
– Tại sao?
Xảo Lan bưng miệng cười, khẽ đáp:
– Có anh, em không sợ. Nếu chỉ một mình, có lẽ em sợ lắm.
– Xảo Xảo, ma quỷ thì có gì mà sợ. – Nguyên Khải vừa nói vừa chăm chú nhìn Xảo Lan. – Anh không tin ma quỷ có thể hại người. Với lại, có anh bảo vệ em đây.
Anh ấy bảo vệ mình? Trước kia, anh ấy đã từng nói thế, nhưng không hiểu sao lần này câu nói ấy để lại dư vị khác hẳn lần trước. Cách đây hai năm, cô bé đã học làm thơ, còn cậu bé thì đã nổi tiếng tài hoa. Năm mười ba tuổi, đang là tuổi thẹn thùng, thế mà cô bé đã hiểu được nghĩa “đôi chim uyên ương” trong Kinh Thị Còn cậu thì sao? Chuyện ấy cô không rõ, cô lặng lẽ liếc nhìn cậu bé, mặt mũi cậu sáng sủa, dáng dấp khôi ngô tuấn tú. Anh ấy bảo vệ mình ư? Hiện tại, tương lai hay suốt đời? Nghĩ thế, cô bé bất giác đỏ mặt.
– Em đang nghĩ gì thế? – Cậu bé hỏi, lòng bồi hồi xao xuyến.
– Em… đang nghĩ… nghĩ… về khu vườn lớn này – Cô bé trả lời lấp lửng. – Tại sao lại có ma quỷ?
– Nghe đâu từ hồi ông cố nội anh có một bà dì rất trẻ và rất đẹp, nhưng lại mang lòng yêu thương một anh tú tài ở nhờ trong nhà, ông cố nội nhà anh bắt được nên buộc bà dì phải đâm đầu xuống giếng, cái giếng ấy nằm trong vườn sau của Lạc Nguyệt Hiên. Ai ngờ anh tú tài kia cũng nặng tình quá, cũng đã thắt cổ tự tử ngay tại thư phòng. Từ đấy ở Lạc Nguyệt Hiên bắt đầu có ma, ma đàn ông và ma đàn bà. Đến đời phụ thân của ông tổ nhà anh, bà nội của ông tổ ngược đãi một bà dì, bà dì cũng đâm đầu xuống giếng, từ đó ma quỷ càng hoành hành dữ dội. Rồi cô người hầu của ông nội anh không biết vì lý do gì cũng thắt cổ tự tử ngay tại cái đình nhỏ ở Lạc Nguyệt Hiên, người ta đồn đấy là ma quỷ đòi nợ, cho nên ông nội anh mới quyết tâm dọn đi chỗ khác. Từ ngày dọn nhà vào trong thành đến giờ, không xảy ra chuyện gì nữa, nhưng chuyện ma quỷ ở Hàn Thông Viên, gần xa đều biết cả.
Xảo Lan nghe rất chăm chú, tâm trí cô bị thu hút bởi việc bà dì bị bức nhảy xuống giếng. Chuyện cũ của một gia đình lớn lúc suy lúc thịnh, cô đã quen nghe rất nhiều. Đôi trai gái tự tử vì tình ấy liệu có mãn nguyện không? Hồn họ vẫn bay lởn vởn trong khu vười này ư? Cô khẽ thở dài.
– Em làm sao thế? – Nguyên Khải cất tiếng hỏi.
– Em không sao cả. Anh có tin là có ma thật không?
– Nói thực anh không tin. Anh dám ở trong Lạc Nguyên hiên, em tin không? Xem những con ma ấy làm gì nổi anh nào?
– Ôi, đừng, chớ làm thế! – Cô bạn vội can ngăn – Biết anh to gan là được rồi, tội gì phải mạo hiểm.
– Em sợ gì? Sợ anh chết à? – Nguyên Khải vừa hỏi vừa nghiêng đầu nhìn Xảo Lan, ánh mắt cậu dừng lại trên khuôn mặt non nớt và dịu mướt của cộ Xảo Lan lại đỏ mặt, gương mặt ửng hồng khiến Nguyên Khải tự nhiên cảm thấy lòng xao động. Có lẽ đây là giây phút đầu tiên cậu bắt đầu hiểu được thế nào là tình yêu nam nữ. Và cũng trong giây phút đó, cậu bất ngờ phát hiện thấy nét đẹp mới mẻ trên khuôn mặt đã quen nhìn từ khi còn bé của cô bạn gái. Ánh mắt cậu cứ dán chặt vào khuôn mặt ấy, không tài nào bứt ra được.
– Em cấm anh không được nói dại! – Xảo Lan nhỏ nhẻ trách – Em không muốn nghe chuyện chết chóc.
– Nhưng… em có lo anh chết không? – Cậu cố ý trêu chọc, và chính cậu cũng không rõ tại sao mình lại trêu chọc cô như thế.
– Thôi được, sợ sợ! Anh bằng lòng chưa? Đừng nói chuyện chết nữa, được không? – Xảo Lan nói liền một mạch, mặt càng đỏ tưng bừng.
Cậu trai cười với vẻ mãn nguyện kỳ lạ:
– Anh nói cho em biết, anh không chết đâu. Anh sẽ bảo vệ em mãi mãi.
Mãi mãi! Hai chữ ấy thật kỳ lạ, nó biểu thị sự vĩnh hằng có giới hạn. Một cô gái mười ba tuổi hiểu sao được ý nghĩa của hai chữ ấy? Nhưng cô đã dễ dàng đỏ mặt. Sự trưởng thành thường đến một cách bất ngờ như thế chăng, ai tránh được?
Thật vậy, chẳng ai tránh được. Đến năm mười sáu tuổi, cơ thể cô đầy đặn và xinh đẹp như hoa như ngọc. Cầm gương lên soi, cô cũng hiểu được mình có nhan sắc. Còn Nguyên Khải, năm mười sáu tuổi đã quỳ kỳ thi Hương và đỗ tú tài, chỉ còn đợi lên tỉnh để thi Hội. Từ cổ chí kim đã có biết bao giai thoại về tài tử giai nhân. Gia đình họ Hàn và gia đình họ Bạch đã đi lại với nhau từ lâu, lại là chỗ họ hàng xa, con cái họ đã chơi bời với nhau từ nhỏ, bây giờ chúng đã trưởng thành, đã không cãi cọ nhau, không còn lúc thì bỏ nhau, lúc lại giảng hòa với nhau nữa. Cả hai đều tỏ ra lễ phép, ngoài mặt thì có vẻ khách sáo và xa lánh, nhưng trong bụng thì cậu trai cứ ngắm nhìn cô gái và cô gái cũng nhìn lại cậu trai một cách bẻn lẻn thẹn thùng. Bao nhiêu cảm tình, bao nhiêu tâm sự đều được biểu đạt sâu sắc, đầy đủ và rất rõ ràng. Thế rồi một hôm, mẹ Xảo Lan tìm thấy một mảnh giấy trong hộp đựng đồ trang sức của con gái. Mảnh giấy viết:
Trong tay, anh vũ vàng
Trước ngực, phượng hoàng thêu
Liếc nhìn nhau chi mãi
Thà chung kiếp uyên ương
Chẳng cần căn vặn, Hàn phu nhân cũng biết đây là nét chữ của chàng trai nhà họ Bạch. Cái kiểu tỏ tình vụng trộm thế nào còn ra thể thống gì nữa! Vả lại, anh chàng mới kiêu căng tự phụ chứ! Hàn phu nhân gọi ngay con gái đến trước mặt nói cho một trận đến nơi đến chốn, Xảo Lan chỉ cúi gầm mặt, nước mắt lưng tròng, mặt đỏ bừng, lặng im không nói gì. Sau khi chỉ bảo đâu vào đấy, Hàn phu nhân giận dữ đe nẹt:
– Từ giờ trở đi, tao không đưa mày đến nhà họ Bạch, và cũng không cho phép cái thằng Nguyên Khải bén mảng đến nhà này nữa!
Như bị sét đánh ngang tai, Xảo Lan hoảng hốt ngẩng lên liếc nhìn mẹ một cách bối rối và cầu khẩn. Nàng không dám biện bạch, không dám hé răng, không dám cãi lại, nhưng nước mắt ứa ra, trông thật nẫu lòng nẫu ruột! Hàn phu nhân cố ý không ngó ngàng tới, bà đứng lên đi ra, vừa đi vừa dọa:
– Bây giờ tao phải sang nhà họ Bạch nói cho anh chàng ấy biết thế nào là luân lý!
– Mẹ! – Lúc này Xảo Lan mới hoảng hốt kêu to như van xin.
– Không phải nói nhiều! Mày hãy ở nhà đóng kín cửa mà nghĩ kỹ đi!
Mẹ đi rồi, còn lại một mình, Xảo Lan ở lì trong phòng thêu của nàng và khóc tức tưởi suốt cả buổi chiều, lòng nàng đau như dao cắt, đầu óc nàng trĩu nặng âm u, nàng đứng ngồi không yên, chẳng biết đối phó ra sao nữa. Cô hầu Tú Cẩm hiểu rõ tâm sự tiểu thư, nhưng không khuyên can được, cũng chỉ còn biết thở dài.
Nàng vật vã mãi mới hết được buổi chiều, Hàn phu nhân từ gia đình họ Bạch trở về. Bước vào phòng con gái, mặt bà vẫn vênh váo và lạnh như tiền.
– Xảo Lan! – Bà cất giọng nghiêm nghị.
– Dạ, thưa mẹ con đây! – Xảo Lan khổ sở và lo lắng đáp lời mẹ, nàng không dám ngước mắt lên.
– Tao vừa mắng cho thằng Nguyên Khải ấy một trận.
– Trời ơi! Mẹ. – Xảo Lan khẽ thốt thành lời, mặt vẫn cúi gầm.
– Tao cũng đã nói chuyện với bác Bạch trai và bác Bạch gái của mày.
– Ôi, mẹ! – Xảo Lan lại kêu lên, lệ đã long lanh khóe mắt. Nàng xấu hổ, nàng sợ sệt hay cảm thấy bất lực? Hàm răng nhỏ và đều đặn của nàng cắn chặt lấy môi.
– Hai nhà đã quyết định không cho phép chúng mày gặp nhau cho đến khi… – Bà mẹ không nỡ làm khổ cô con gái đã đau khổ tột độ, cuối cùng, bà nói bật ra miệng – cho đến khi kết hôn.
– Ôi, mẹ! – Xảo Lan kinh ngạc thốt lên.
Nàng vội ngẩng mặt, nhìn mẹ với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa sung sướng qua hai giọt lệ. Không tin điều mình nghe là sự thực, nàng chỉ còn biết giương cặp mắt đờ dại nhìn Hàn phu nhân. Hàn phu nhân cũng không kìm nén được, bà vừa cười vừa nói với con gái:
– Ngốc ơi là ngốc, tâm tư con thế nào chả lẽ người làm mẹ không biết sao? Từ lúc con còn nhỏ, mẹ và bác Bạch gái của con hẹn với nhau là gả con cho Nguyên Khải, cho nên mới để cho các con chơi với nhau. Có điều các con còn nhỏ, mẹ không tiện nói. Bây giờ các con khôn lớn cả rồi. Vừa nãy mẹ đến bàn với bác Bạch con, mồng 4 tháng sau là ngày hoàng đạo tốt lành, hai nhà sẽ chính thức đính hôn. Còn cưới thì phải đợi hai năm nữa, khi con tròn mười tám tuổi mới lo liệu được. Mẹ giữ con ở thêm với mẹ hai năm để dạy con phép tắc hầu hạ mẹ chồng! Mẹ thu xếp thế có được không hở con? Có hợp với ý con không?
– Ôi, mẹ! – Xảo Lan khẽ gọi rồi gục đầu vào ngực mẹ, để những giọt nước mắt thấm ướt vạt áo Hàn phu nhân.
– Trông kìa! Lớn từng này còn làm nũng mẹ. – Hàn phu nhân vừa cười vừa bất chợt đưa tay lên dụi mắt – Cái thằng Nguyên Khải ấy kể cũng tốt số, có cô con gái mơn mởn như hoa thế này mà mẹ cũng phải cúng cho nó. Có điều Xảo Lan này, mặc dù hai đứa đã chính thức là vợ chồng chưa cưới, nhưng hai cô cậu không được gặp nhau đâu nhé. Đừng để cho người ta nhòm ngó dị nghị, hiểu chưa?
– Mẹ, mẹ bảo sao con nghe vậy! – Xảo Lan lí nhí trả lời, không dám ngẩng mặt khỏi ngực mẹ.
– Mẹ bảo sao con nghe vậy à? – Hàn phu nhân vừa buồn cười vừa bực – Nếu mẹ gả con cho cái cậu cóc ghẻ của ông lão họ Trương bán vải bên kia, xem con có chịu nghe không nào.
– Kìa, mẹ! – Xảo Lan lại gọi, giọng lí nhí, nũng nịu và giận dỗi. Hàn phu nhân ôm nàng cười.
Chương 3
Lễ ăn hỏi được tiến hành như đã định. Từ hôm ấy, Xảo Lan không đến nhà họ Bạch và Nguyên Khải cũng không đến nhà họ Hàn nữa. Song trái lại, bố mẹ của hai người năng đi lại với nhau hơn, họ thông báo cho nhau biết tình hình gần đây của đôi trẻ. Xảo Lan càng ngày càng xinh đẹp, cặp mắt trong như nước hồ thu, lông mày mềm mại như lá liễu, lại thêm làn da mịn màng trắng nuột… Chả trách nhan sắc của nàng được truyền tụng khắp trong thành. Còn Nguyên Khải ngay từ nhỏ đã là một cậu bé xinh đẹp và khôi ngô tuấn tú, chàng cũng mỗi ngày một khôi ngô hơn. Chàng lại có đức tính ngang tàng, không chàng trai nào trong thành địch nổi. Vì thế cuộc hôn nhân của hai gia đình họ Hàn và họ Bạch trở thành giai thoại trong thành phố. Hồi ấy, đầu phố cuối ngõ đều truyền tụng một bài vè sau đây:
Đầu thành họ Hàn,
Có nàng Xảo Lan,
Cuối thành họ Bạch,
Có chàng Nguyên Khải,
Hàn Bạch một nhà
Tài tử giai nhân.
Đôi bạn trẻ tuy không gặp mặt nhau, nhưng nghe thấy bài vè ấy, nhớ lại những ngày đùa nghịch với nhau, mường tượng đến niềm hạnh phúc nay mai, họ cũng thấy mát lòng mát dạ.
Xảo Lan bắt đầu bận rộn chuẩn bị đồ cưới, thời ấy người ta quy đinh, một nàng dâu tài cán sau khi về nhà chồng phải tặng cho mỗi người trong gia đình bên đó, bất kể lớn bé, mỗi người một món vật dụng do tự tay mình làm ra. Nếu là nam giới, thì tặng túi đựng tiền hoặc quạt có tua, nếu là nữ giới, thì tặng giày vải và túi đựng hương. Nhà họ Bạch rất đông người, ngoài các bậc cô bác cha chú, còn anh chị dâu, em gái và hai đứa cháu, phải may vẽ thêu thùa ngày đêm không xuể, huống hồ thứ nào cũng tỉ mẩn từng đường kim mũi chỉ, một đôi giày vải cũng phải làm hai tháng mới xong. Xảo Lan cắm cúi thêu thùa, nắn nót từng ly từng tí, với một tình cảm âu yếm, ngọt ngào. Nàng bận rộn trong tâm trạng mừng vui, ngây ngất. Nàng nghĩ đến tương lai và tâm niệm mơ ước đến tương lai. Nàng đang mong chờ cái tương lai ấy! Song tương lai ai mà lường trước được.
Thoắt cái đã hết một năm, Xảo Lan đã bước sang tuổi mười bảy, chỉ còn một năm nữa là đến ngày cưới. Song chính vào lúc ấy, một tấm bi kịch hoàn toàn bất ngờ đã xảy ra như sét đánh ngang tai.
Lúc ấy đang là mùa hạ, không khí hầm hập như rang, đất đai khô cạn, vào một đêm như thế, dinh cơ nhà họ Bạch bỗng dưng bốc cháy dữ dội. Dinh cơ nhà này lại lớn, nhà cửa dầy đặc, lửa cháy lan rất nhanh, nhà này sang nhà kia, không có cách nào dập tắt được.
Đêm ấy dân chúng toàn thành đều trông thấy ánh lửa nhà họ Bạch, đỏ rực cả một góc trời. Mọi người trong nhà họ Hàn cũng nháo nhác. Nhìn về hướng có lửa cháy, lòng dạ Xảo Lan hẫng hụt. Hàn phu nhân miễn cưỡng an ủi con gái:
– Chưa chắc là dinh cơ nhà họ Bạch, có thể là nhà hàng xóm. Làm gì có chuyện dữ đến với nhà ấy như thế.
Nói thì nói vậy, nhưng bụng vẫn lo ngay ngáy. Nhà họ Hàn sai phái cả đám gia nhân, người thì đi hỏi han, người thì đi cứu hỏa, một giờ sau, người đi hỏi tin phóng ngựa quay về, vừa thở hổn hển vừa báo:
– Cháy nhà họ Bạch! Tất cả chỉ còn là một bể lửa, chúng con cố xông vào mà không được. Hàng xóm láng giềng và cả phố cùng đổ đến, nhưng không đủ nước, sông lại ở xa, nước giếng múc rất chậm, không tài nào cứu được!
– Còn người thì sao? – Ông già họ Hàn chồm lên hỏi – Nhà cửa thì chẳng ngại, nhưng người có cứu được không?
– Trong lúc nhốn nháo hỗn loạn, con không được rõ.
– Nhanh nhanh đi hỏi xem nào! Mang theo tất cả gia đinh! Cứu người trước cái đã, hiểu chưa?
– Dạ vâng, thưa ông chủ.
Người ngựa phóng vụt đi. Xảo Lan và Hàn phu nhân tựa vào nhau, an ủi lẫn nhau, cùng lo lắng, cùng đau đớn. Suốt đêm gia đình họ Hàn không ai chợp mắt. Cả nhà đứng trên lầu, ngước mắt nhìn ánh lửa phía cuối thành. Mãi đến bình minh, ngọn lửa mới dần dần giảm xuống. Xảo Lan lo lắng như kẻ mất hồn, ước sao có được đôi cánh, bay thẳng đến nhà họ Bạch. Nhưng nàng là phận gái, lại là nàng dâu chưa về nhà chồng thì làm sao đến đấy được. Đám gia nhân được phái đi, mãi không thấy dẫn xác về. Xảo Lan lồng lộn đi lại trong phòng, nàng giậm chân, nàng thở dài và mắng nhiếc bọn gia nô vô tích sự. Nhìn con gái như thế, ông già họ Hàn càng lo lắng hơn. Thấy trời đã sáng, ông bèn đích thân cưỡi ngựa đến tận nơi hỏi thăm. Chuyến đi của ông chiếm mất ba giờ đồng hồ, mãi đến gần trưa, ông mới đưa đám gia nhân về, mặt mũi tái mét và phờ phạc. Hàn phu nhân sốt ruột chạy ra hỏi chồng:
– Thế nào hả ông?
– Toàn bộ dinh cơ đều cháy rụi. – Ông già họ Hàn đau đớn trả lời vợ.
– Còn người? – Hàn phu nhân hỏi hối hả.
– Xảo Lan, con vào phòng đi. Cha cần nói chuyện riêng với mẹ con.
Xảo Lan hãi hùng liếc nhìn cha, một dự cảm chẳng lành dâng đầy lòng nàng. Không dám hỏi thêm, nàng rút về phòng riêng, quỳ thụp xuống trước giường, cầu thần phật phù hộ và ngấm ngầm thề bồi:
– Nếu chàng chết, thì Xảo Lan này cũng chết theo chàng.
Nghe thấy vậy, cô hầu Tú Cẩm giật mình, buộc lòng phải lựa lời khuyên giải:
– Tiểu thư, dù có chuyện gì tiểu thư cũng nên nhìn xa một chút! Vả lại, tình cảnh cũng chả tệ hại đến mức ấy đâu.
Xảo Lan im lặng không nói gì, nhưng lòng nàng đã quyết. Một khi đã có chủ định trong đầu, nàng không kinh hoảng nữa mà chỉ bình tĩnh đợi mẹ vào báo tin.
Lát sau, Hàn phu nhân vào phòng, mặt bà tái nhợt, mắt đẫm lệ, bà cầm cổ tay Xảo Lan:
– Xảo Lan, cha mẹ chồng con may mắn đều thoát chết, nhưng chị dâu chồng con đã chết, Nguyên Khải bị thương nặng vì xông vào cứu cháu. Cha con định đón cậu ấy về nhà ta, nhưng con là vợ chưa bước chân về nhà chồng, có nhiều điều bất tiện. Hiện giờ cả gia đình đằng ấy đã được em trai của cha chồng đón về nhà. Nguyên Khải sống chết thế nào, chúng ta chưa thể nói chắc được, nhưng cậu ấy chưa đến mệnh chết, chúng ta chỉ còn biết cầu thần phật phù hộ cho cậu ấy.
Xảo Lan gật đầu, nước mắt trào xuống má, nàng quay nhìn ra cửa sổ và ngước mặt lên trời, cảm tạ thần phật! Kết cục chàng còn sống! Chỉ cần chàng sống được ngày nào là ngày ấy nàng còn hy vọng. Chẳng may nếu chàng chết, nàng quyết chí không sống một mình. Đã quyết chí như vậy, nàng tỏ ra bình tĩnh đến kỳ lạ. Nàng chỉ cất giọng nhỏ nhẹ:
– Mẹ, lành dữ thế nào cũng phải sai người đến thăm hỏi thường xuyên.
– Con ngốc lắm, chuyện ấy mà còn phải dặn. – Hàn phu nhân thở dài đứng lên – Thôi, con cũng đi nghỉ đi, sầu não quá ốm ra đấy cũng chẳng giúp được gì cho Nguyên Khải, phải không nào?
Xảo Lan lại gật đầu. Bà mẹ thở dài một tiếng rồi đi ra.
Sau hôm đó là một chuỗi ngày kinh hoàng nối tiếp nhau, Xảo Lan ăn không biết ngon, ngủ không yên giấc, nàng hốc hác và tiều tụy rất nhiều. Gia đình họ Hàn sai người đi thăm hỏi Nguyên Khải lúc thì bảo sức khỏe chàng có sự chuyển biến tốt, lúc lại bảo xấu đi, cứ thế dai dẳng gần một tháng trời.
Cuối cùng, vào một hôm, người gia nhân được sai đi quay về chạy thẳng vào phòng ông bà chủ họ Hàn. Sau một hồi bàn kín khá lâu, Hàn phu nhân khóc sưng cả mắt đi ra. Vào đến phòng Xảo Lan, bà nói qua hai hàng lệ:
– Xảo Lan, mẹ không thể giấu con, chống chọi được một tháng, cậu ấy không sống được nữa.
Xảo Lan quay mặt đi. Nàng vịn tay vào mép bàn, người chao đảo như sắp ngã. Cổ nàng tắc nghẹn, song nàng vẫn bình tĩnh nói với mẹ:
– Mẹ Ơi, con đã dự liệu trước chàng không qua được. Hay là chàng đã chết hôm có hỏa hoạn nhưng cha mẹ giấu con suốt một tháng nay?
– Xảo Lan! – Người mẹ nước mắt như mưa.
– Có phải thế không? – Xảo Lan bỗng quay người lại, trừng trừng nhìn mẹ với ánh mắt bỏng rát. – Có phải thế không? Chàng đã chết từ trước? Chết ngay hôm xảy ra hỏa hoạn, nhưng các người sợ con không chịu đựng nổi, nên cố ý nói dối con, đến bây giờ mới nói cho con biết. Có phải thế không?
– Ôi, Xảo Lan con – Hàn phu nhân ôm ghì lấy con – Đằng nào cậu ấy cũng chết rồi, con để ý chuyện chết trước chết sau làm gì, hả con?
– Cả tang lễ của chàng mình cũng không dự! – Xảo Lan lảm nhảm một mình – Nguyên Khải đã đi, ta còn sống làm gì? – Nói xong, nàng vụt mở ngăn kéo bàn, lấy ra một con dao nhọn, đâm ngay vào cổ.
Hàn phu nhân thét lên và cùng với cô hầu Tú Cẩm xông đến. Những cô hầu người ở khác nghe thấy đều chạy vào, giữ chặt Xảo Lan, cố giằng lấy con dao nhọn. Da cổ Xảo Lan đã thủng, may mà vết thương không lớn. Hàn phu nhân vừa băng bó cho con gái vừa khóc rất thảm thiết, bà bảo con:
– Xảo Lan, con hãy nghĩ đến mẹ. Năm mươi tuổi đầu chỉ sinh hạ được mình con. Con không có anh em trai, cũng không có chị em gái. Cha con và mẹ nâng con như nâng trứng, hứng như hứng hoa, tìm nơi chốn đính hôn cho con. Những tưởng chuyện nhân duyên trọn vẹn, ai ngờ cậu trai nhà họ Bạch đoản mệnh, gặp chuyện bất hạnh. Giờ con định theo cậu ấy xuống mồ, bỏ mặc cha mẹ tuổi già sức yếu cuối đời sống chết ra sao. Từ nhỏ con được học hành như con trai, nhìn xa hiểu rộng, lẽ nào con chỉ biết có nhà chồng, không nghĩ đến cha mẹ đẻ ra mình? Con chết dễ dàng, thế còn cha mẹ thì sao? Lẽ nào con để mẹ cùng chết theo con?
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian